20 tháng 5, 2012

"Cụ Lang Cần": Chuyện thật tưởng như thần thoại

Chúng tôi xin trân trọng giới thiệu bài tham luận của nhà báo Trịnh Tố Long, trong buổi Tọa đàm "Nhà chữa bệnh Nguyễn Đức Cần và những bước đi đầu tiên của khoa học ngoại cảm nước ta " tổ chức ngày 27 tháng 8 năm 2011, tại Hội trường Bộ tư lệnh Lăng Chủ tịch Hồ Chí Minh

Nhà báo Trịnh Tố Long
GS-TS Toán lý Nguyễn Hoàng Phương từng nhiều năm cùng với nhà khoa học Nguyễn Phúc Giác Hải nghiên cứu về "hiện tượng cụ Lang Cần" đã nhận định: Hàng ngàn năm nay nhân loại mới có một Nhà ngoại cảm (NNC) siêu phàm như cụ Nguyễn Đức Cần... Vâng, chuyện chữa bệnh như thần và tinh thông việc trời đất, chuyện như không có thật mà là sự thật.



Những năm nửa cuối thập niên chín mươi vừa qua tôi trong lãnh đạo CLB Nghiên cứu Ứng dụng Năng lượng Sinh học Hà Nội trực thuộc Liên hiệp các Hội KHKT Thành phố. Chúng tôi thường mời GS Hoàng Phương (1927 - 2004) đến hội trường Đài phát thanh Tiếng nói Việt Nam ở Ngã Tư Vọng nói chuyện. Lần đầu đến mời, GS còn hỏi: "Các vị đã xin phép chưa?". Nghe chuyện GS kể về cụ Lang Cần mới thấy (và rất tiếc) tài năng giúp ích cho đời của Cụ bị hạn chế rất nhiều, lại nhiều điều, nhiều việc cụ không nói, chỉ làm còn ít ai được biết do Gặp thời thế, thế thời phải thế...

Năm 2009, nhân kỷ niệm 100 năm sinh của Cụ (1909 - 2009) NXB Văn hóa - Thông tin in sách (đã tái bản) Nguyễn Đức Cần Nhà văn hóa tâm linh. Đồng tác giả là các ông Nguyễn Phúc Giác Hải và Nguyễn Tài Đức.

Ngày 4/6/2011 - giỗ cụ lần thứ 28, từ 1 - 2 giờ sáng tới tận đêm khuya, dòng người lúc đông khi thưa từ nhiều miền đất ở trong, ngoài nước về lăng mộ kính viếng Ân nhân tại cánh đồng Mai Chúa thôn My Hạ (nay thuộc xã Thanh Mai, Thanh Oai - Cách Hà Nội 25 cây số). Phần đông người về đây đã thuộc thế hệ con, cháu, chắt do ông bà, cha mẹ mang ơn Cụ cứu nạn, đã dặn lại: uống nước phải nhớ nguồn. Thiếu tướng Nguyễn Chu Phác chủ nhiệm bộ môn Cận tâm lý thuộc Trung tâm nghiên cứu tiềm năng con người - một thành viên Ban tổ chức ngày Giỗ ngồi trên xe về Lăng mộ, đã kể nhiều chuyện, cho địa chỉ các nhân chứng và khuyên tôi nên tiếp cận “người thật việc thật” để làm rõ hơn khả năng siêu thường, một cách tri ân, niềm tự hào dân tộc - Không phải dân tộc nào cũng có được như NNC siêu phàm của dân tộc ta.

NHỮNG NĂNG LỰC SIÊU NHIÊN

Xin ngoảnh lại đôi chút cội nguồn siêu thực trong con người và nhìn xa điểm mặt ít “siêu nhân” thời nay càng hiển hiện rõ nét NNC siêu việt của nước ta.

Chúng tôi tích hợp nghiên cứu từ một số nước đi đầu như: Mỹ, Liên Xô, Anh, Pháp, Trung Quốc... thì thấy khả năng khác thường trong một số người từng phát lộ từ thời xa xưa thuộc các dạng, các mức độ khác nhau... cấp siêu đẳng thì cảm thụ thông tin ngoài năm giác quan nghe, nhìn, ngửi, nếm, sờ thông thường, vượt không gian, thời gian, gọi cách khác là “tri giác” siêu cảm quan hay cảm ứng tâm linh, thần thức thuộc thế giới vô hình hoặc thế giới người âm, thần linh... Thời cụ Cần những biểu hiện này thật giả đều quy vào mê tín dị đoan, trò bịp, lừa đảo, bùa mê, thôi miên, ám thị, phù thủy... Cụ bị kỳ thị đánh đồng như các đối tượng khác cần đấu tranh, giáo dục nhằm xóa bỏ hoạt động của các thầy cúng, ông đồng, bà cốt, trấn yểm tà ma, dẹp bỏ việc thờ cúng v.v... Đó là quan niệm vô thần hết sức ấu trĩ, tai hại.

Hiện tượng ngoại cảm (Extrasensory) là các khả năng dị thường như thần giao cách cảm (telepathy), chẳng hạn, Liên Xô có NNC Topich Đađasev, có thể “đọc” được ý nghĩ, điều khiển hành vi người khác, phi hành gia Mỹ E.Mitchell thí nghiệm truyền ý nghĩ của mình từ tàu Apollo 14 về trái đất cho NNC khác. Nhà tiên tri nổi tiếng Bungari bà Vanga mùa hè năm 1960 chúng tôi đã có dịp sang thăm. Thông thiên nhĩ, mở con mắt thứ ba. Nói chuyện với người âm (Claivoyance). Đặc biệt, trong lĩnh vực chữa bệnh thì nhiều. Nổi tiếng từ thời Liên Xô là bà Đduna được trao tặng bằng Tiến sĩ Y học Quốc tế, có cuốn sách “Hãy lắng nghe bàn tay mình”. Nhà khoa học vũ trụ Mỹ A.Barbara cũng nổi danh với tập sách “Bàn tay ánh sáng”...

Việc “phóng năng lượng” vào vùng bệnh thì mỗi NNC, mỗi căn bệnh có các cách khác nhau: qua bàn tay, bàn chân, cành lá, chén nước, chữa bệnh cách không, qua điện thoại v.v.... Riêng cụ Lang Cần thì nói cụ chữa bệnh bằng cái đầu, tức là cụ chỉ nhờ người siêu hình chữa thôi. Còn siêu hơn cả Triển Chiêu trong phim Bao Công xử án. Anh ta phát công từ Bách hội là Thần công, từ Ấn đường là miêu công, từ Lao cung là Chưởng công, ngón tay là Chỉ công.

Vậy các công năng ấy lấy đâu ra?

Lâu nay các sách mang tính kinh điển đều viết là có thể từ 1 trong 4 nguồn: 1, Bẩm sinh; 2, Tai nạn nặng; 3, Nhà sư, cha cố... ngồi tu thiền lâu năm... Và 4, Kiên tâm tập luyện. Nhưng theo tôi, nói đến lực siêu nhiên, cần điều kiện “đủ” quyết định là yếu tố thứ 5 phải có “nhân duyên” thuộc lĩnh vực tâm linh, quyền năng mang đặc điểm có đấy rồi cũng mất đấy nếu NNC tha hóa biến chất.... Mà thói đời "lắm tài thì nhiều tật"... Cụ Lang Cần tâm đức, tài năng thật trọn vẹn.

Chuyện kể rằng năm cậu Cả - Trưởng Cần 14 tuổi học xong trường Tây Albert Sarraut Hà Nội thì cũng là thời gian ông Tổng Nhuận thân sinh bị một thứ bệnh lạ lùng: một cục gì to, cứng nổi cộm trong bụng, nắn chỗ này nó chạy chỗ kia. Thuốc Tây, thuốc Bắc, thuốc ta đủ cả, người bệnh càng gầy ốm thêm. Bỗng đâu có một thầy lang đến nhận chữa bệnh khỏi.

Bà Cả Khế nhận thấy con cũng ham thích nghề thuốc, để tri ân thầy cứu mạng chồng, bà xin cho con được theo hầu thầy. Từ đây cậu Cả vốn được cơm bưng nước rót bắt đầu cuộc sống cơm niêu nước lọ trong rừng sâu trên núi cao, từ Ba Vì, Hòa Bình, lên Tây Bắc, sang Thượng Lào... chỉ để tầm sư học đạo. Sau này cụ Lang dạy lại mọi người: Người Việt Nam chỉ có một Đạo, là Đạo Tổ quốc Việt Nam.

Năm 27 tuổi (1934), cậu Cả trở về làng thuốc Nam Đại Yên nay là làng hoa Ngọc Hà. Ông làm thuốc từ năm 1940. Tham gia Việt Minh, dạy võ nghệ cho các đội vũ trang khởi nghĩa. Là một trong mấy người đầu tiên vượt qua hàng rào sắt đánh chiếm phủ Khâm sai ngày 19/8/1945. Đại đội trưởng Đại đội Lam Sơn của Trung đoàn Thủ đô, rút khỏi Hà Nội ngày 17/2/1947, lên chiến khu Việt Bắc đến năm 1950 thì xin về quê tiếp tục làm nghề cứu nhân độ thế, bí mật giúp đỡ, nuôi cán bộ hoạt động nội thành. Nhưng rồi, năm 1955 - 1956, cải cách ruộng đất, lại chính những cán bộ được cụ che giấu trong nhà khỏi bị lính Tây lùng sục, đứng ra tố giác cụ là phần tử phản động theo Tây. Cụ bị kết án 7 năm tù, khi sửa sai đi lao động cải tạo 7 tháng... Hết hạn về nhà làm xã viên HTX gánh phân kéo xe bò nắng mưa, đói rách, Cụ vẫn xung phong gương mẫu mọi việc, được bầu lao động xuất sắc....

Vợ con khuyên ngăn, trách móc sao không báo cáo, khai rõ đời ông tham gia nghĩa quân Đề Thám, đời bố đã ủng hộ cách mạng cả chiếc Chương Mỹ bội tinh đúc bằng vàng, bản thân Cụ tham gia tự vệ Việt Minh từ năm 1943 v.v.... Cụ cười, động viên: Các con chưa hiểu được chữ “Nghiệp”. Có thế mới làm được việc cứu người, giúp đời...

THẦY THUỐC NHƯ CỤ XƯA NAY HIẾM

Sau hôm tổ chức Giỗ biết nhau tại Lăng mộ Cụ, ông Nguyễn Tài Đức gặp tôi. Theo ông, Y đạo, Y đức, Y thuật như Thầy thuốc Nguyễn Đức Cần xưa nay mới có một.

- Đúng như vậy, - tôi cũng kể lại với ông rằng mình đã gặp nhiều nhân chứng - người bệnh và tranh thủ nhiều lần vào lăng mộ Cụ, không lúc nào thấy vắng người, hương khói, hoa quả tươi, nhiều người đứng ngồi bên mộ cạnh tượng Cụ, bảo rằng “đến xin Cụ chữa bệnh cho”. Bà Nguyễn Thị Sinh con gái và ông con rể CCB Nguyễn Văn Ảnh thì luôn có mặt chăm nom đèn nhang, quét dọn, tiếp đón mọi người.

Chúng tôi rút ra nhận định như sau:

Một là, cụ là một "người mẹ hiền" mẫu mực. Theo các nhân chứng, cụ phân chia hai loại bệnh căn: thân bệnh và nghiệp bệnh. Thân bệnh - bệnh gì cũng chữa được, cả ung thư, máu trắng. Còn nghiệp bệnh thì trong dân gian từng có câu: “Chữa được bệnh, không chữa được mệnh”. Cụ giải thích: Có thể hiểu như Tây y nó là Gen! đã lập trình sẵn. Cụ chỉ giúp kéo dài thêm ngày nào hay ngày ấy, và tốt là bớt đau đớn, “đi” thanh thản.
Bà con bên làng Hữu Tiệp cho biết, cụ An Thị Phú bị thương hàn, sốt rất cao, lưỡi đen, cụ Lang sang nhà không thuốc thang gì cả, cụ chỉ nói thứ tiếng gì đó mà khỏi bệnh. Cụ tuyệt đối không lấy tiền của ai, dù chỉ vài xu, quà cáp cũng thế. Mà quà là gì? Vài bìa đậu, cân gạo nếp, đấu đỗ, ít củ sắn, cút rượu... Cụ luôn từ chối rằng: Ông nhận rồi! Hoặc: Chỗ này đưa về cho các cháu, chỗ này chia ở đây “lộc bất tận hưởng”. Bệnh nhân nào lòng thành quá cứ nài nỉ, cụ nhẹ nhàng hỏi:
- Tôi không lấy tiền, nhận quà thì mới còn khả năng cứu giúp được bà con. Lương y như từ mẫu. Mẹ hiền nỡ nào cầm tiền, quà cáp của con cháu?

Hai là, chữa bệnh - chữa Đức trước. Cụ Phú còn nhớ rõ lời cụ: Ai vào đến cổng nhà tôi, có đạo đức hay không tôi biết hết. Cho nên, khi gặp ai mà Cụ khuyên nhủ trước đại ý như: Làm người phải ăn ở có đức, biết sửa mình thì mọi việc đều tốt cả. Bệnh khỏi hay không là ở mình. Ấy là người đó có vấn đề gì đó không phải trong ăn ở. Nên bệnh từ tâm đức, tâm lý cũng nhiều.
Ngày 27/6/1982, nhà báo Minh Đăng Khánh báo Sài Gòn Giải phóng phỏng vấn, cụ nói: Đức là cái gốc của con người. Anh sửa được mình thì nghèo cũng không khổ. Giàu mà cái gốc không còn, đức hết, anh khổ là tại anh... Tôi chữa bệnh không lấy tiền, có lợi cho dân. Điều đó làm tôi sung sướng. Tôi chỉ muốn mọi người có cơm no, áo ấm, không đau ốm, thế thôi... Chính tu là ở cái đức của mình. Mình chịu khổ thì mới thương người, còn mình sướng thì biết thương ai. Nói Đức mà chỉ nói cái mồm thì ai chả nói được. Cho nên người thật sự thương bệnh nhân thì ít lắm...

Ba là, Mê tín dị đoan dễ mắc thân bệnh. Ông Nguyễn Văn Dốc ở 378 Bạch Mai - Hà Nội kể, vợ ông - bà Nguyễn Thị Lũng bị ung thư lưỡi, đã chạy chữa khắp nơi, đến Bệnh viện Việt Đức BS. Tôn Thất Tùng trông coi việc chữa trị không khỏi. Nhà nghe mách đi cúng bái khắp nơi, bốc bát hương về thờ: 2 bát, rồi 6 bát, thêm 1 bát ngoài sân. Ngày ngày sửa lễ 7 con gà, thầy cúng phán thần linh “đòi” tiền mặt, đồng cân vàng nữa mới khỏi bệnh. Nhưng tiền mất tật vẫn mang. Lên Đại Yên nhở cửa Cụ. Vợ khỏi ung thư, chồng bị suy gan, loét dạ dày và phổi dính vào lá lách rất khó thở, BV 103 không xử lý được, Cụ cứu cũng khỏi, hết các bệnh. Cụ bảo hạ hết các bát hương đem lên nhà cụ bày ngoài sân “triển lãm” cho bà con xem. Sau ông Dốc, hơn 400 bát hương ở các gia đình mắc các ca bệnh tâm tưởng, Cụ đề nghị cũng được đưa về sân nhà Cụ.
Bốn là, chữa bệnh không cần "Tứ chẩn" (vọng văn vấn thiết)

Bốn là, Cụ Lang Cần thường có hai cách chữa bệnh: một là, người nhà đến không cần kê khai gì về bệnh nhân, Cụ đã biết ai thế nào, bệnh gì, nên chỉ cần Cụ nhận lời: Được rồi, cứ về đi! Hai là, Cụ cho mảnh giấy nhỏ bằng nửa dọc bao diêm có ghi ký tự của Cụ, cầm về đặt lên vùng bệnh hoặc đốt lấy tro hòa vào nước uống là khỏi. Trường hợp 1 chúng tôi gọi chữa bệnh “cách không”. Hiện nay chúng tôi được thấy NNC Phạm Thị Phú cũng dùng điện thoại làm sủi cốc nước cho người bệnh uống tác dụng rất rõ. Trường hợp 2 là “nước thánh” hay mảnh giấy đã được truyền “năng lượng”, hoặc “quyền năng phép tiên” thì khoa học chưa giải thích được. Người bệnh từ nước ngoài gửi thư về, cụ chữa cũng khỏi, Cụ giải thích: Từ khi còn ít tuổi tôi đã bỏ nhà ra đi, mặc dù nhà rất giàu. Tôi phải chịu khổ lên rừng học mới có thầy dạy, học khó lắm.Bà Sâm vợ Đại sứ Nguyễn Tiến Thông 9 tháng liền mất ngủ. Lên nhà, cụ bảo: Tối nay tôi sẽ cho bà ngủ. Bà sẽ biết là Việt Nam ta còn giỏi hơn Tiệp Khắc (Là nước ông bà đang công tác). Và, đúng là mới đầu tối bà Sâm đã ngáp ngủ, mà ngủ ngon một giấc tới sáng.

Năm là, Chữa vô sinh hay tài dự báo? Bà hàng xóm có chồng bị xơ gan cổ chướng đến nhà Cụ, người bệnh đông quá, ngồi xa ngoài sân khóc. Cụ từ trong nhà ra bảo: - Tôi biết rồi. Nửa tháng nữa quay lại. Đúng như hẹn, bà quay lại bẩm tin mừng ông chồng đã khỏi... Cụ còn nói:
Cuối sang năm anh chị có con trai đấy, về báo cho anh ấy phấn khởi...Quả như vậy, nay bà 70 tuổi, con trai đã 40.

Sáu là, chữa bệnh bằng thực khí khác thanh khí

Chúng tôi tập luyện các môn như khí công, Yoga, năng lượng sinh học,v.v... mà người đạt trình độ cao nhưng thiếu yếu tố thứ năm - cơ duyên thì thu vận hành khí chữa bệnh cũng chỉ ở dạng "thô" gọi là thực khí "bắn" vào các luân xa, huyệt đạo, cửa hút, vùng bệnh. Phát khí một buổi cho mươi người bệnh là mệt lắm, phải có cách thu thêm khí mới. Còn, quyền năng đặc dị đẳng cấp vũ trụ như cụ Cần hay một số NNC chân chính hiện nay như cô Phạm Thị Phú thì sở hữu "thanh khí hay hư khí", tức có sự trợ giúp của người âm có thể phát công suốt ngày chữa cho hàng trăm ca bệnh, không những không cần các "thủ thuật" gây niềm tin mà dùng cách "soi" có thể biết được "nghiệp bệnh" do đâu để "giải nghiệp" cũng là chữa bệnh tận gốc mà sau đây chúng ta sẽ được nghe thấy NNC Phạm Thị Phú trình bày. Trước đây, nhà tâm lý học Liên Xô bác sĩ Kaspirovxki từng nói khi chữa bệnh qua truyền hình rằng ông chỉ "bấm nút" để kích hoạt hệ thống miễn dịch trong cơ thể, còn quyết định khỏi bệnh là ở người bệnh. Tôi hình tượng hóa gây niềm tin là một thứ blacebo (giả dược) để người bệnh huy động sức đề kháng của cơ thể, đó là: trong cơ thể chúng ta đã có đủ bác sĩ, dược sĩ và kho thuốc. Hãy tập cách khai thác tiềm năng trong cơ thể mình! cũng tức là bác sĩ tốt nhất là chính mình.

Bảy là, Chữa bệnh cho động vật cũng bằng thanh khí.

Cụ Lang Cần nghe nhà báo hỏi mảnh giấy Cụ cho người bệnh có phải là liệu pháp niềm tin? Cụ cười: Vậy thì giống bò, trâu, lợn,chó, mèo cụ chữa khỏi bệnh, chúng có biết gì đâu mà bảo gây niềm tìn. Ông con rể Nguyễn Văn Ảnh kể nhà có con lợn nái bỏ ăn sắp chết, cụ chữa bệnh từ xa, con mẹ khỏi, còn đẻ đàn con khỏe mạnh, từ đó các lứa đẻ dày lên.

Tám là, tình nghĩa sâu nặng giữa thầy thuốc bệnh nhân.

Các nhân chứng đều kể, chưa nghe thấy thầy thuốc nào xưa nay như cụ Lang Cần rằng hàng năm cứ vào các ngày lễ tết bệnh nhân mang ơn cụ nhiều thường tự nguyện đến nhà dọn dẹp nhà cửa, sửa soạn cơm nước bằng thức ăn, đồ uống ai có gì góp thứ đó đem đến cùng liên hoan. Đặc biệt đông vui là đêm 30 tết. Có thể từ cái tình ấy mà có cái nghĩa ngày cụ đi xa hàng ngàn người chít khăn tang như con cháu đưa tiễn người thầy, người cha, người ông đến nơi an nghỉ cuối cùng.

Chín là, bài học sự thật là thước đo chân lý.

Ngày 20/4/1974 nhóm nghiên cứu của ông Giác Hải báo cáo kết quả khảo sát tại Bộ công an, Bộ trưởng Trần Quốc Hoàn nói: Việc chữa bệnh của cụ là có cơ sở khoa học. Trước đây tôi cũng có khả năng này, nhưng do tham gia cách mạng, nếu không tôi cũng có khả năng chữa một số bệnh như cụ Cần.(SĐĐ trang 86). Tiếp đó, ngày 30/4 được phép, nhóm ông Hải tổ chức báo cáo công khai để chụp ảnh, quay phim có mặt Phó Chủ nhiệm UBKHKT nhà nước Lê Khắc, đại diện các Bộ Quốc phòng, Công an, Y tế,... và các giáo sư, bác sĩ làm phản biện tại chỗ về kết quả của cụ Cần chữa 2 bệnh: bại liệt và kết tóc. Rất tiếc nhà quản lý văn hóa tư tưởng ngày đó chỉ biết ra lệnh cấm mà không đếm xỉa gì đến sự thật và nguyện vọng của nhân dân khổ đau vì bệnh tật.

GS. Hoàng Phương kết luận:Cụ Nguyễn Đức Cần có một khả năng kỳ diệu. Phương pháp chữa của cụ là hoàn toàn mới,rất thần tình. Dù khoa học chưa giải thích được nhưng là một tồn tại khách quan không thể phủ nhận.

Chừng một năm sau, Cụ bị cấm chữa bệnh, ngoài cổng nhà treo tấm biển: “Không chữa bệnh, miễn vào”. Trung tướng Phạm Kiệt – Thứ trưởng Thường trực Bộ Công an viết thư cảm ơn Cụ đã chữa kết quả các bệnh huyết áp cao, suy nhược thần kinh, mất ngủ, đường ruột co bóp tốt, còn bệnh chính nan y đang có chiều hướng tốt thì lệnh cấm Cụ chữa bệnh. Trung tướng đã gửi thư cho các cơ quan hữu quan còn nói: Tôi không còn được Cụ chữa bệnh, nhưng mỗi khi đến với Cụ thì thấy trong người dễ chịu hơn. Trong thư Trung tướng đề nghị Bộ Y tế, Sở Y tế Hà Nội, cơ quan khoa học Nhà nước với các đồng chí có chức trách nên nghiên cứu lại để Cụ được chữa bệnh cho đồng bào… Trung tướng còn mong muốn như khẳng định rằng: Sớm muộn có ngày Cụ sẽ được chữa bệnh cho nhân dân là điều tốt nhất (SĐD – trang 60).

NHỮNG THÔNG TIN DỰ BÁO THẦN KỲ

Chúng tôi đúc kết lại như sau về một số việc cụ làm, ít nhiều bà con, đã biết:
Một là, cuộc sống sẽ đổi thay: Chừng mươi năm trước ngày đi xa, Cụ đã dặn như một chuyện nói cho vui rằng mình đã cắm đất cho "ngôi nhà đất" ở cánh đồng Mai Chúa ( Thanh Mai ). Các bô lão xóm Bến giải thích: Mai là ngày mai tương lai. Chúa là người làm chủ. Ngày 8 tết Quý Hợi (1983) suốt ngày dăm sáu trăm người theo cụ lên Đền Và - Sơn Tây du xuân. Cụ động viên mọi người gắng sửa mình, làm nhiều điều tốt, dăm bảy năm nữa cuộc sống sẽ dễ chịu hơn. (Ứng với đời sống sau đổi mới sau năm 1986 có Nghị quyết của Đại hội 6).

Hai là, dầu mỏ có đấy, nhưng...Năm 1982 GS, Hoàng Phương tập hợp được một số NNC cho biết nước ta có mỏ dầu. Ông đọc Cụ nghe bản kiến nghị gửi Hội đồng Nhà nước, Chủ tịch Trường Chinh đồng ý để đi khảo sát tìm dầu nhưng tự túc kinh phí. Ông bán chiếc tivi có giá trị nhất trong nhà để lấy tiền làm việc lớn. Dĩ nhiên việc không thành. Ông báo cáo lại sự việc, Cụ Lang cười: - Dầu thì có, nhiều đấy. Nhưng chưa đến lúc tìm để khai thác. .

Ba là, B52 rơi: tại sao? Tháng 12/1972 gia đình cụ sơ tán về Thanh Mai. Tối 26 máy bay Mỹ rải bom khu phố Khâm Thiên. Cụ trở về 86 Đại Yên. Đêm cụ ra sân nhìn lên bầu trời. - À, mày định ném bom ở đây à? Rồi mày sẽ rơi! Người trong nhà nghe được. Quả nhiên, sau đó một B52 bay vào vùng này , thân rơi vào hồ Hữu Tiệp, cánh rơi trên đường Hoàng Hoa Thám, mấy chục quả bom tản mát lăn lóc giữa làng không quả nào nổ, không vào nhà dân. Về sau tên phi công khai nhận lúc bay vào tọa độ này bỗng đầu óc hoảng loạn, tay tự bấm nút nhảy dù, chứ tên lửa , đạn pháo chưa hề chạm vào máy bay.

- Bốn là, máy ảnh cũng bị mù: Ngày 2/9/1982 Luật sư Đỗ Xuân Sảng cùng một số trí thức có tiếng ở Hà Nội lên thăm cụ, ngỏ ý xin chụp ảnh kỷ niệm, cụ nhẹ nhàng từ chối. Mọi người nài nỉ. Cụ đồng ý chụp miễn cưỡng. Hóa ra, mấy phóng viên bấm máy lia lịa mà về tráng phim đều trắng phớ. Kinh nghiệm của chúng tôi, khi thế lực siêu nhiên nào đó đã không muốn thì: máy ghi âm ghi không có tiếng, micro trục trặc mất điện,v.v...

- Năm là, hồn thiêng sông núi phù trợ. Năm 1979 nước láng giềng phản phúc xâm lấn biên giới nước ta. Ta phải đề phòng chúng tràn xuống Hà Nội. Bài học Lý Thường Kiệt lập phòng tuyến sông Như Nguyệt và chuẩn bị sơ tán vào phía trong vv… Hỏi Cụ, Cụ cười: Chúng nó không dám đâu. Đe nẹt nắn gân thôi, sẽ lặng lẽ rút êm đó, vì ngày xưa Tổ tiên ta một mình vẫn thắng giặc nay sức ta khác nhiều, thế giới sẽ ủng hộ. Chúng đã sợ nhiều bài học lịch sử về tổ tiên Hồn thiêng sông núi Việt Nam. Thế nhưng, tương lai còn mệt với chúng nó... Phải cảnh giác: Khôn khéo, mềm mỏng nhưng kiên quyết.

- Sáu là, vận hội mới đang đến. Tháng 9/1982 , nhân Hội thảo khoa học quốc tế tại Moskva về kỷ thứ IV, báo Nhân dân đăng bài của GS Phạm Huy Thông, Cụ biết liền khen: Họ cũng rất giỏi đấy. Kỷ thứ V mà họ bàn đã đang dần đến rồi, một vận hội mới sẽ đến và thế giới sẽ thái bình.

- Bảy là, những dấu hiệu lạ. Bà con kể: Đêm 30 tết Kỷ Dậu , bà Hoàng Thị Khế sinh Cụ trưởng Cần, trời đêm thường" tối đen như mực" mà đêm đó lại sáng trưng như có trăng rằm. Ngày 21/6/1983 sau cơn mưa gió nhỏ,cây trứng gà trong sân bị đổ nghiêng, cụ nói với ông Tiến con rể cả: - Thế là hết!... Trong người tôi dạo này khác lắm.Tối 23 liền đó, cụ nằm ngoài sân nhìn lên trời hỏi ông Tiến:- Chú có thấy ngôi sao sáng kia không? Ông Tiến trả lời: mọi đêm nó sáng lắm, nay ít sáng lại có quầng đỏ bố ạ, thế là thế nào thưa bố?.- Nó sẽ mất, đấy rồi chú xem... 14 giờ ngày 24 trận động đất mạnh 6,7 độ Richte tâm chấn tại Tuần Giáo, rung chuyển cả Hà Nội. Ngày 2/7 , cụ nói với ông Tiến, dạo này mình yếu nhiều, nhưng đừng nói gì làm mọi người hoang mang. Nếu qua được mồng 4/6 âm lịch thì tốt... Ông Tiến khóc, hỏi có cách gì không? Cụ bảo: - Mệnh trời rồi con ạ, không ai tránh được đâu! Bình tĩnh con ạ!...

Bà con xa gần hay tin bắt đầu kéo đến , ở lại ngày đêm lựa chỗ trải chiếu, ni lông nằm la liệt ngoài sân, vườn nhà cụ. Ai cũng cầu trời khấn phật mong cụ qua khỏi...Sáng 2/6 âm lịch, Cụ ký hai tờ đạo chữa bệnh nữa cho hai gia đình rồi nói: -Việc tôi giúp mọi người đến đây là xong, mọi việc từ nay sẽ khác....
Mọi người nghe đều nghẹn ngào xúc động, cảm giác như tay chân rụng rời. Ai cũng muốn len lỏi được vào gần bên cụ, chiêm ngưỡng, tạ ơn Ân nhân lần cuối. Đến đúng canh Ba giữa khắc Âm Dương giao hòa cụ về trời.

Vậy là:
Việc trần cứu nạn tạm xong
Nỗi đau còn đó những mong trở về...

SỨC KHỎE VÀ TÂM LINH

Tâm linh, ngoại cảm hiện trạng đang nóng bỏng cả trong nước ta, cả trên thế giới. Nóng vì nó là sự thật, khoa học chưa đủ sức gạn lọc vàng thau, nó như một trào lưu, thật giả lẫn lộn. Thật, đã nhiều người mừng; giả, lắm kẻ phải lo, dân nghèo càng khổ, có số kẻ làm giầu, rối loạn xã hội...

Ngày 19/5/2005 tại Geneva Thụy Sĩ, Hội đồng Liên hiệp hội quốc tế các Giá trị con người (International Association for Human Valuer) họp kỳ thứ ba bàn về Chiều hướng tâm linh trong sức khỏe đã nhất trí đệ trình WHO một định nghĩa hoàn chỉnh: Sức khỏe là một trạng thái toàn vẹn của thể xác, tinh thần, xã hội và tâm linh, chứ không phải chỉ là loại trừ bệnh tật và đau yếu.

Cuộc hội thảo hôm nay của chúng ta chắc chắn sẽ là một đóng góp tích cực đem lại nguồn vui, niềm tự hào cho dân tộc, thêm sáng danh Danh nhân văn hóa tâm linh Nguyễn Đức Cần.
Kính xin Anh linh Người Ngôi Sao thêm tỏa sáng cứu giúp nhân dân, độ trì đất nước. Danh nhân văn hóa Nguyễn Đức Cần mãi mãi ở bên cạnh chúng ta.

Xin trân trọng cảm ơn!
Hà Nội, ngày 27 tháng 8 năm 2011

Trịnh Tố Long

Ghi chú: Nguyên văn bài báo cáo này được đăng lại nguyên bản trên báo Người cao tuổi số 953+954 ra ngày 2/9/2011.

Ngoài ra, mời các bạn tham khảo thêm bài viết của cùng tác giả đăng trên Báo Người cao Tuổi, số 957, ra ngày 10/9/2011.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét