9 tháng 6, 2010

Ra đi thanh thản

Hà nội ngày 8 tháng 11 năm 1980 

Kính gửi: cụ Nguyễn Đức Cần 

Con là Vũ Như Lộc nguyên là giáo viên dạy sinh vật học ở Hà Nội. 

Gia đình chúng con đã được hưởng công đức của cụ và chịu ơn sâu, nghĩa nặng đối với cụ đã gần chục năm nay. 

Cụ đã cứu chữa cho cả nhà con thoát khỏi nhiều chứng bệnh: Bản thân con bị đại tràng mãn tính và trĩ ngoại, nhà con bị suy nhược thần kinh.

Đặc biệt hồi tháng 6 năm 1980 cụ đã cấp cứu cho cháu Lân thoát khỏi bệnh tả, bị mất nước, hôn mê.Lúc 4 giờ sáng hôm đó, em cháu đã phóng xe lên trình cụ, thì lạ thay lúc về đến nhà, cháu Lân đã ngủ yên, bệnh giảm ngay và sau khi ngủ dậy cháu đã trở lại bình thường khoẻ mạnh…


Bản thân con còn bị bệnh sỏi bàng quang, đau đớn vô cùng, cụ đã cho khỏi hẳn chỉ sau một ngày, làm cho các bác sỹ cũng phải ngạc nhiên. 

Vừa qua, gia đình con có một con chó nhỏ vì tham ăn đã nuốt cả mấy cục xương to, do đó bị tắc ruột, trong 3 ngày nó bỏ không ăn uống, không đi đại tiểu tiện được, rồi lả dần coi như sắp chết.

Chúng con đã lên trình cụ, cụ thương và cứu sống con chó. Đến nay con chó đã hồi sinh, ăn ngủ, chạy nhảy trong sân nhà. 

Bản thân con là một giáo viên dạy sinh vật, nhưng cũng không thể hiểu nổi cách chữa bệnh của cụ đối với người và vật.

Kính thưa Cụ 

Cụ đã “Vì mọi người” mà cứu giúp. Cụ đã cứu chữa cho hàng ngàn bệnh nhân thoát khỏi hàng trăm loại bệnh hiểm nghèo, thế mà cụ chưa bao giờ nhận tiền thù lao, cụ đã quên hẳn cái vế thứ hai là “Mọi người vì mình“ Không vì danh vọng, cũng chẳng vì tiền. Cụ đã vì Tổ Quốc ,vì đạo đức con người mà cụ đem tài năng của mình để cứu giúp cho nhân dân. 

Cụ đã đi trước thời đại, nên con người hiện nay chưa đủ trình độ để nhận thức được tài năng và phương pháp chữa bệnh của cụ. 

Nhưng sau này rồi thế giới sẽ thấy được. Khi đó việc làm của cụ sẽ sáng tỏ.

Kính thưa cụ 

Công ơn của Cụ thì rộng lớn, trang giấy nhỏ làm sao mà nói lên hết được. 
Chúng con xin được bày tỏ tấm lòng chân thành, quý trọng và biết ơn sâu sắc.

Kính thư 
Con 
Vũ Như Lộc 

------------------------------------------------
Sau này trong lúc ngồi ôn lại việc chữa bệnh của cụ. Ông Lộc đã kể lại một sự việc mà chưa có dịp viết lại được.

"Vào năm đó, mẹ tôi bị ốm nặng. Khi tôi lên trình cụ, thì cụ dạy: Mệnh mẹ tôi đã hết và về nhà chuẩn bị đi. Cụ có ban cho một tờ đạo và dặn tôi, khi nào mẹ tôi muốn ra đi thì hoá.

Về nhà, gia đình tắm rửa cho bà cụ sạch sẽ, bàn bạc các việc chuẩn bị thật chu đáo. Đến khi mọi việc đã gần hoàn tất, tôi đến xin hỏi mẹ tôi là đã sẵn lòng ra đi hay chưa?

Mẹ tôi đồng ý. Tôi châm lửa hoá tờ đạo mà cụ đã ban cho. Và ngay sau đó mẹ tôi đã thanh thản ra đi."

Thật đúng là :
Oai phong khiếp quỷ. kinh thần 
Nhân nghĩa xa gần,bách tính ngợi ca.

------------------------------------------------------
Ghi chú: anh Vũ Như Lộc là một trong những bệnh nhân trả lời phỏng vấn trong băng ghi âm của nhà báo Minh Đăng Khánh, thực hiện tại nhà cụ 86-Đại Yên, ngày 17-6-1982.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét