23 tháng 11, 2009

Buổi lễ kỷ niệm 100 năm ngày sinh cụ Nguyễn Đức Cần

Sáng ngày chủ nhật 22 tháng 11 năm 2009 tại hội trường Học viện hành chính quốc gia Hà Nội , câu lạc bộ tiềm năng con người đã tổ chức buổi Lễ kỷ niệm 100 năm ngày sinh Nhà ngoại cảm chữa bệnh Nguyễn Đức Cần ( 1909 – 2009 )

Chúng tôi xin giới thiệu bài phát biểu của ông Nguyễn Tài Đức trong buổi lễ kỷ niệm :

Rạng danh hai chữ Đại Yên


Kính thưa Ban lãnh đạo Trung tâm nghiên cứu tiềm năng con người
Kính thưa quý vị đại biểu

Trong lịch sử hơn 4 nghìn năm dựng nước và giữ nước của dân tộc ta, thời nào cũng có những bậc kỳ tài ra đời để giúp dân, giúp nước.

Trong thế kỷ thứ 20 vừa qua , đất nước ta cũng xuất hiện những con người như vậy và hôm nay chúng tôi muốn nói đến một con người đặc biệt. Người đã cống hiến suốt đời mình với khả năng siêu thường cho sức khỏe và hạnh phúc của nhiều người.

Đó là Cụ Nguyễn Đức Cần ở làng Đại Yên- Hà Nội.

Vinh dự trong đời tôi (Lưu Huy Chao)

Sáng ngày 22 tháng 11 năm 2009, Câu lạc bộ tiềm năng con người tổ chức buổi họp Kỷ niệm 100 năm ngày sinh Cụ Nguyễn Đức Cần ( 1909 - 2009), tại Học viện hành chính quốc gia Hà Nội.
Chúng tôi xin trân trọng giới thiệu bài phát biểu của Đại tá Lưu Huy Chao - Anh hùng lực lượng vũ trang nhân dân tại buổi Lễ kỷ niệm .




Kính thưa Giáo sư – Tiến sỹ Đào Vọng Đức cùng các đồng chí cán bộ Trung tâm nghiên cứu tiềm năng con người.

Kính thưa các vị khách quý.

Kính thưa thân nhân gia đình cụ và các bệnh nhân của cụ,

Tôi là Lưu Huy Chao sinh năm 1933 , nguyên là Đại tá , phi công MIC 17, được nhà nước tuyên dương phong tặng danh hiệu anh hùng lực lượng vũ trang nhân dân Việt Nam ngày 22 tháng 12 năm 1969.

Tôi đã xuất kích chiến đấu 105 lần, gặp địch 32 lần, đánh 19 trận trên không, 7 lần nổ súng và đã bắn rơi 6 máy bay của không lực Hoa Kỳ . Chỉ huy yểm hộ đồng đội bắn rơi 18 chiếc khác..

Vinh dự lớn nhất là tôi đã được gặp Bác Hồ hai lần , được chụp ảnh chung với Bác và được tặng 7 huy hiệu của Người .Tôi cũng được Nhà nước và nhân dân tặng rất nhiều huân huy chương , kỷ niệm chương .

Tôi đã trúng tuyển vào phi công vào đầu năm 1956 . Sau 8 năm học tập tại Trung Quốc, tháng 4 năm 1965 tôi cùng đồng đội trở về tổ quốc tham gia chiến đấu cho đến kết thúc cuộc chiến tranh chống Mỹ cứu nước .
Vinh dự lần thứ hai trong đời tôi là được cụ Nguyễn Đức Cần cứu chữa khỏi hai lần.

Lần đầu vào năm 1979 , khi tôi vừa ở chiến trường Cam Pu Chia về . Tôi bị mất ngủ liên tục, không thể nào ngủ được trong hơn hai năm .Tôi đã đến các bệnh viện trong quân đội như : Bệnh viện 7 ở Đà Nẵng, bệnh viện Sài Gòn , nhất là Viện quân y 108 . Có thời kỳ tôi nằm ở đó đến 4 tháng mà bệnh cũng chưa khỏi.
Có một anh bạn nói với tôi là đến nhà cụ Nguyễn Đức Cần , tôi nghĩ là nếu nằm ở Viện 108 chắc cũng khỏi thôi, nhưng thời gian quá lâu rồi , mà lúc đó tôi vẫn đang bay.

Tôi lên lấy giấy xin ra viện . Tôi đi đến nhà cụ Trưởng Cần .

Lần đầu tiên gặp cụ , tôi thấy cụ là một con người cũng có vẻ khác thường . Khi tôi gặp cụ , tôi cảm động lắm, không biết nói gì cả .

Tôi nói : Thưa cụ , cháu mỗi đêm chỉ ngủ được một đến hai giờ thôi, mà cũng đến hơn hai năm nay rồi.
Cụ bảo : Thôi được , chú cứ ngồi đấy . Rồi cụ lấy một tờ giấy nhỏ như bao thuốc lá thôi và cụ viết chữ vào đấy, rồi cụ đưa cho tôi . Cụ dặn tôi trước khi ngủ thì đặt tờ giấy lên trán . Tôi về tôi theo lời dặn của cụ và tôi cũng làm như thế .

Độ được một tuần lễ , mỗi đêm tôi đã ngủ được từ ba đến năm tiếng đồng hồ . Tôi mừng lắm và tiếp tục chỉ độ chừng mươi mười năm ngày nữa thì tôi đã ngủ được bình thường và sức khỏe hồi phục.

Sau hai tháng đi an dưỡng nghỉ ngơi , tôi tiếp tục được bay , đến khi 55 tuổi tôi mới thôi bay.

Cuộc đời của một phi công phản lực , tôi đã bay được 28 năm . Thật là hiếm có . Vì thời trước đây chúng tôi có nhiều khó khăn thiếu thốn và gian khổ lắm . Nhưng lớp phi công bây giờ , bay được nhiều nhất cũng chỉ được 25 năm thôi .

Lần thứ hai tôi được cụ chữa , là tôi bị đâm xe ngã bị rạn xương vai . Tôi nằm Viện 108 một tuần , tôi thấy đau quá . Tôi chợt nhớ lại là phải đến nhà cụ Trưởng Cần .
Tôi lên xin phép bệnh viện để về . Tôi gọi xe để lên thẳng nhà cụ . Cụ vẫn còn nhớ tôi . Khi thấy tôi , cụ bảo : Anh đến đấy à , có việc gì đấy .Tôi cảm động quá.

Lái xe dìu tôi lên nhà , tôi thưa với cụ là tôi bị xe nó đâm , phải nằm Viện 108 hơn một tuần không đi lại được . Xin cụ giúp cho .

Lúc đó bệnh nhân rất đông , cụ bảo : Thôi được rồi . Cụ viết vào tờ giấy và đưa cho tôi , dặn để vào chỗ đau. Thế rồi tôi về.

Đầu tiên độ bảy ngày thôi , tôi thấy đỡ và tôi đứng dậy đi được .Chỉ sau mươi ngày thì tôi trở về bình thường và khỏi hẳn .Tôi tiếp tục bay hồi phục và sau hai năm tôi mới nghỉ bay .
Tôi thấy cụ chữa tài thật , riêng tôi cảm thấy như vậy. Và gia đình tôi rất vinh dự là đã được chụp ảnh chung cùng với cụ .

Kính thưa quý vị khách quý

Vợ chồng tôi rất vinh dự được Trung tâm tiềm năng con người , mời đến dự buổi lễ trọng thể này.Cho tôi được phát biểu những điều sự thực mà tôi vừa nói lên.

Tôi thay mặt gia đình cảm ơn Trung tâm nghiên cứu tiềm năng con người . Cảm ơn cụ Trưởng Cần và gia đình.

Kính chúc Trung tâm và các vị khách quý có một sức khỏe dồi dào , tiếp tục cống hiến trí tuệ , sức lực để góp phần xây dựng nghành khoa học mới này cho đất nước , cho dân tộc . Tiếp tục thừa kế truyền thống của Cụ Nguyễn Đức Cần để lại cho chúng ta .

Xin kính chào Trung tâm.
Kính chúc quý vị sức khỏe và hạnh phúc .


20 tháng 11, 2009

Người Thầy của chúng ta

Nhà giáo Vũ Văn Ngọc
Hôm nay, nhân dịp ngày nhà giáo Việt Nam 20 tháng 11 năm 1996.Chúng tôi tới thăm ông Vũ Văn Ngọc. Ông Ngọc nguyên là một thầy giáo dạy văn tại trường cấp 3 Chu Văn An, Hà Nội. Nay đã về nghỉ hưu ở tại phố Thụy Khuê-Hà Nội. 

Ông Vũ Văn Ngọc là người đã chấp bút và thay mặt cho bệnh nhân đọc bài điếu văn trong lễ tang cụ Nguyễn Đức Cần.

Chúng tôi xin phép được hỏi chuyện Nhà giáo Vũ Văn Ngọc

-Thưa ông, xin ông cho biết,nhân duyên nào mà ông được biết đến cụ?