Một chiều, nhà tôi có một người khách đến hỏi mua cuốn sách “ Nguyễn Đức Cần- Nhà văn hóa tâm linh ”. Chúng tôi mời vào nhà và hỏi chuyện. Hai người khách còn trẻ lắm. Tôi muốn hỏi họ mua sách cho ai? Người khách trẻ cho biết, cậu ta là sinh viên, tên là Đào Ngọc Sơn, quê ở xứ Lạng về Hà Nội học. Cậu sinh viên có vẻ ngập ngừng nói rằng : Câu chuyện thì dài lắm ông ạ. (À, thì ra mình cũng đã già rồi, tôi tự nhủ như vậy , chả gì cũng đã 65 tuổi rồi đấy chứ ).
Nghe tôi gặng hỏi, cậu ta kể : Hôm cháu ra siêu thị Big C mua hàng ( xin giới thiệu với các bạn là Siêu thị này tôi thấy toàn thanh niên, sinh viên ra đấy mua hàng nhiều lắm, nên có thể gọi đây là siêu thị Thanh Niên ). Cháu thấy một ông già dảng vẻ khắc khổ ( lại một ông già nữa ) đang ngồi một mình ăn bánh mỳ. Cậu ta thấy rất thương và liền mua chai nước, đến biếu . Trong câu chuyện sau đó, ông già kia nói rằng : Muốn tìm mua cuốn sách viết về cụ Nguyễn Đức Cần, mà không biết mua ở đâu ?
Nghe tôi gặng hỏi, cậu ta kể : Hôm cháu ra siêu thị Big C mua hàng ( xin giới thiệu với các bạn là Siêu thị này tôi thấy toàn thanh niên, sinh viên ra đấy mua hàng nhiều lắm, nên có thể gọi đây là siêu thị Thanh Niên ). Cháu thấy một ông già dảng vẻ khắc khổ ( lại một ông già nữa ) đang ngồi một mình ăn bánh mỳ. Cậu ta thấy rất thương và liền mua chai nước, đến biếu . Trong câu chuyện sau đó, ông già kia nói rằng : Muốn tìm mua cuốn sách viết về cụ Nguyễn Đức Cần, mà không biết mua ở đâu ?