14 tháng 5, 2010

Tiếng kêu dưới cõi trần ai

Thanh Trì – Hà Nội ngày 13 tháng 7 năm 1974 

Kính gửi : cụ Nguyễn Đức Cần

Con kính thưa cụ

Cụ ơi, cụ thương con với. Cụ cứu con với, Con nghĩ con đau khổ quá cụ ạ. Chưa ngày nào con được vui, chưa ngày nào con dứt cơn đau.

Cụ thương con , cho con khỏi bệnh để con đỡ đần bố mẹ con, bố mẹ con vất vả với con lắm.



Cụ ơi, con còn non người trẻ dạ quá, bạn bè con đi đây đi đó, mà con cứ nằm ở nhà.

Con trông thấy các bạn khoẻ mạnh, mà hai dòng nước mắt con cứ lệ dâng chảy hoài

Cụ ơi, trên thế gian này chỉ có cụ , mà chỉ có cụ mà thôi, mới làm cho hai hàng nước mắt cháu ngừng chảy mà thôi.

Cụ ơi, không biết ngoài con ra, còn có ai biết con đau khổ thế này không?

Thưa cụ, con đau nửa đầu bên trái, nhưng đau nhất sau vùng gáy, cạnh mang tai . Con đau quá cụ ạ, ngồi cũng đau , đứng cũng đau, nằm cũng đau.

Nếu như con có chết thay được cho cụ , con sẵn sàng hy sinh để cụ sống mãi bách niên vạn lão , để cứu mọi người dân đau ốm và nghèo khổ trên đất nước Việt Nam này.

Cụ ơi con không biết kêu ai ngoài cụ ra.
Cụ thương con, cụ thương lấy con, cụ ơi.

Kính thư
Con 
Trần Văn Hoà 
Xã Tứ Hiệp, huyện Thanh Trì ,Hà Nội

-----------------------------
Cụ thường dạy chúng tôi rằng : “Không có gì quý bằng sức khoẻ, nhưng phải giữ gìn đạo đức, có đạo đức thì sẽ có tất cả.“

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét