6 tháng 6, 2009

Cụ chữa khỏi bệnh ung thư thập tử nhất sinh

Chúng tôi xin trích dẫn một bức thư xúc động về tấm lòng thương bệnh nhân nghèo của cụ, một ví dụ rất điển hình của việc cụ chữa bệnh không nhận tiền. Bức thư được viết bởi của một người là bố của một bệnh nhân bị ung thư được cụ chữa khỏi trong cơ thập tử nhất sinh.
-----------------------------------------------------------
Hà Nội ngày 27 tháng 6 năm 1973

Kính gửi cụ Nguyễn Đức Cần

Thưa cụ

Tôi là Đinh Văn Hợp ở số nhà 59 Bãi Phúc Tân-Hà Nội, tôi có một người con bị ung thư. Từ đầu năm 1972 cháu điều trị ở bệnh viện K bằng tia điện la de. Cháu về được 6 tháng lại bị đau ở cạnh sườn, vào bệnh viện, các bác sỹ nói cháu bị di căn phải tia điện lại. Lúc đó bụng cháu bị chướng, khó thở, ăn không tiêu và bụng mỗi ngày càng to lên. Đến ngày 9 tháng 6 năm 1973, cháu phải cấp cứu, bác sỹ khám xong bảo không chữa được nữa, chỉ chờ ngày một ngày hai là đi, nếu cháu có thèm gì thì cứ cho cháu ăn.


Khi đưa cháu về nhà. Gia đình, họ hàng, hàng xóm đến thăm chán ngán, người khóc om sòm, thật là rối bời. May sao, lúc ấy có bà con hàng xóm mách bảo, tôi lập tức lên ngay cửa cụ. Hỏi thăm đến nhà, thấy biển đề cụ nghỉ không chữa bệnh.

Nhưng tối hôm đó 7 ngưòi anh em họ hàng thuê một chiếc xe xích lô khiêng cháu vào tận cửa cụ. 

Không may trời hôm đó mưa như tầm như tã, mọi ngưòi đều ướt sũng. Cụ thấy thế, cụ rất thương và ra tay cứu cháu.

Từ đó cháu dần dần hồi tỉnh, hai ngày sau, bụng cháu dẹp hẳn đi, chân tay nhẹ nhõm, rồi cháu ăn được hai ba lưng cơm.

Vậy cháu được sống lại đến ngày nay là nhờ lòng thương nhân đạo của cụ.

Thưa cụ 

Lệ tục từ xưa là ngày rằm và mồng một hàng tháng là ngày lễ Giời, Phật. Nên gia đình không biết lấy gì để đền đáp công lao của cụ. Nhưng cụ không cho mang lễ bái thứ gì cả. Vậy vợ tôi nghĩ, lòng thành mua một thẻ hương rồi đem nhét 20 đồng vào bên trong thẻ hương.

Đến sáng ngày 16, cụ thấy trong thẻ hương có tiền,cụ đi ra tại Cột Đồng Hồ, cụ đón tôi đi làm để cụ giao giả. Cụ đã mất công đi như thế mà không gặp. Cụ phải nhờ một người ở phố Mã Mây đem xuống tận nhà trả lại.

Cụ viết thơ,cụ bảo: ”nhà nghèo, tiền để mua thêm thức ăn, bồi dưỡng cho cháu chóng khoẻ. Cụ thương những người nghèo, nhưng cốt phải có đạo đức”.

Thưa cụ 

Một lần nữa chúng tôi không biết nói gì,chỉ biết mượn mực đen giấy trắng để nói lên tấm lòng biết ơn cụ với bàn dân thiên hạ.

Chúng tôi xin cúi đầu lạy cụ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét