1 tháng 6, 2009

Con là một bác sỹ

Hà Nội ngày 14 tháng 11 năm 1982

Kính gửi cụ Nguyễn Đức Cần 

Thưa cụ 

Con tên là Hoàng Thị Phúc ở số nhà 25k phố Phan Đình Phùng –Hà Nội. Con công tác từ năm 1945 trong quân đội suốt thời kỳ chiến tranh chống Pháp. Sau con về làm trong cơ quan y tế, là một bác sỹ nội khoa. Con có bệnh tim mạch, năm 1970 con đã có cơn đau tim. Do là bác sỹ nên con giữ gìn sức khoẻ, khi những cơn đau tim con đều ngậm thuốc thì cơn đau đều giảm.

Năm 1978 con phải đi nằm điều tri tại bệnh viện E và thường xuyên phải cấp cứu, cơ thể bị suy sụp nhiều nên phải nghỉ hưu cuối năm 1979. 


Cứ độ 3-4 hôm con lại bị một cơn đau tim, thắt ngực rất ghê sợ, ngậm thuốc lại bị mệt do thuốc, nên con quá yếu ,tưởng là không sao khỏi được. 

Vào một ngày chủ nhật, được một người bạn trong quân đội giới thiệu lên cụ Nguyễn Đức Cần để chữa, lúc đầu con hoàn toàn không tin tưởng và con cho là mê tín dị đoan. 

Sau một đêm suy nghĩ đấu tranh giữa sự sống và cái chết, hôm sau con quyết dịnh lên để nhờ cụ giúp đỡ. 

Lần đầu con gặp cụ. Cụ dạy: Tất cả là do cái đầu, khi cái đầu ổn định, thì mọi việc đều giải quyết được. Cụ còn nói: Tôi chữa bệnh không lấy tiền, nếu bà khỏi thì thôi, nếu chưa khỏi thì một tháng sau lên tôi chữa giúp tiếp. 

Sau đó cụ bảo đi về. Con tưởng không thể đi được, phải gọi xe chở, nhưng không hiểu sao ra khỏi cửa nhà cụ, con cứ thấy khoẻ ra và cứ từ từ đi bộ về nhà. 

Về nhà rồi, con cứ chờ đợi những cơn đau tim đến như mọi lần. Nhưng sau 2 ngày, 3 ngày rồi hàng tuần trôi qua cũng không có cơn đau nào. Con lại làm được một số việc ở nhà. 

Hết năm 1980 con chỉ bị độ 3-4 cơn rất nhẹ, đến năm 1981-1982 hầu như không còn cơn đau tim nào.
Ngoài bệnh đau tim, con còn có mấy bệnh mà cụ đã chữa cho như sau: 

Con bị bệnh thần kinh toạ, đi lại, đúng ngồi khó khăn. Tháng 6 năm 1981, con đến xin cụ vào buổi sáng thì đến chiều toàn bộ sự đau đớn dồn xuống chân, đến sáng hôm sau thì con đã đi lại được bình thường. 

Tháng 7 năm 1982 con bị bại một cánh tay phải, tay không thể giơ lên được. Khi buổi sáng con lên xin cụ thì cụ dạy: Thôi cứ về đi, ông cho khoẻ mà dọn nhà. Con về đến nhà thì ngủ luôn một giấc, đến 2 giờ chiều và có một cơn mưa lớn, con tỉnh dậy chẳng còn thấy đau đớn gì cả và con đi hứng nước mưa vào cọ rửa nhà. Con đã xách hàng mấy chục xô nước, vừa dội vừa cọ rửa nhà một mình, chưa bao giờ con lại có thể làm được như vậy, kể cả lúc khoẻ nhất thời thanh niên. 

Ngoài ra con còn có một cháu gái, cách đây hai tháng cháu bị mọc đầy hạch ở cổ họng, ăn uống khó khăn, đi khám có ý kiến cho là ung thư vòm họng làm cả nhà sợ hãi. 

Sau khi cháu lên xin cụ về, thì đến nay các hạch đó tự nhiên tiêu đi và ăn uống bình thường. Cả nhà con đều vui mừng. 

Từ ngày con lên xin cụ chữa bệnh đến nay đã được 3 năm, nhưng chưa bao giờ cụ nhận quà, khi con mang lên biếu thì cụ đều cho lại mang về. 

Qua những sự việc cứu giúp tận tình của cụ Nguyễn Đức Cần, thật khó diễn đạt được những tình cảm của gia đình chúng con. 

Con chỉ xin trung thực ghi lại đây đôi dòng với sự biết ơn cụ mãi mãi.

Kính thư 
Con 
Hoàng Thị Phúc

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét