14 tháng 3, 2011

Thân thế và cuộc đời (9/18)

Từ Thái Nguyên , khi biết tin vợ sinh con gái ,cụ Nguyễn Đức Cần về làng Thanh Mai tìm gặp vợ con , thì được biết con gái mình đã là con nuôi của nhà họ Bùi được ba tháng rồi . Cũng chẳng trách gì được người vợ. Cụ đặt tên con là Nguyễn Thị Sinh để cho con sau này nhớ về nguồn gốc gia đình. Từ Thanh Mai cụ xuôi Nam Định để đón người con gái lớn là bà Tuyên lúc đó mới 9 tuổi về với gia đình.

Ông Mẫn , người con trai trưởng của cụ cũng tìm về . Thế là cả nhà sau mấy năm loạn lạc lại được gần nhau.Gửi lại người con gái thứ hai cho gia đình ông Bùi Văn Hồ , cả nhà từ biệt làng Thanh Mai chạy tản cư về mạn Vĩnh Yên. Bà Tuyên , người con gái lớn của cụ , nhớ lại : Ngày đi tản cư , Thầy tôi và anh Mẫn , ai người ta thuê việc gì cũng nhận , lúc thì gánh thuê hạt thầu dầu , rồi gánh gạch thuê. Hàng ngày ninh một nồi ngô đỏ , thỉnh thoảng có thêm ít đậu đen. Tôi đi xin rơm rạ về quấn quanh nồi rồi đốt. Cả nhà ngồi ăn , nhai mỏi răng lắm mà chẳng thấy no gì cả .Khi không có ai thuê thì Thầy tôi gánh hàng đi bán các con tò he (tò te), mà bán các con giống bằng bột này thì không được đi nhanh, nếu không nó xô vào nhau thì hỏng hết hàng.

Một hôm hai bố con đi bán hàng qua chỗ chợ Lầm, thì gặp một ông thuốc lào quen. Mọi khi Thầy tôi vẫn vào đấy ngồi hút điếu thuốc . Hôm đó lúc đi qua ông hàng thuốc đó mời : “ Hôm nay có thuốc ngon lắm , ông vào xơi một điếu ’’. Nhưng lần này Thầy tôi bảo : “ Thôi , hôm nay tôi bận , còn phải vội đi bán hàng’’.Hai bố con tôi vừa đi khỏi chợ độ một quãng, thì máy bay khu trục của giặc Pháp nó đến bỏ bom , bắn phá chỗ chợ, mà máy bay nó đến nhanh lắm, hai bố con tôi nằm nấp ở vệ đê, tôi còn nom rõ cả thằng phi công, sợ chết khiếp.Lúc sau khi đã yên ắng , hai bố con tôi quay lại chỗ chợ thì thấy quang cảnh tan hoang , còn ông bán thuốc lào đã bị chết nằm gác chân lên cái khay thuốc.Thầy tôi bảo : “ May quá , hôm nay thầy mà ngồi đấy hút thuốc thì chết cả hai bố con rồi’’.

Vào khoảng cuối năm 1949 nhà tôi chẳng còn đồng tiền nào , tôi với anh Mẫn hàng ngày đi mò cua , bắt ốc kiếm thức ăn. Quần áo chẳng có và rách nát hết, hai anh em đều ở trần , anh tôi chỉ đóng mỗi chiếc khố đi mò cua , rồi xin người ta được một chiếc bao tải cắt ra khoác lên người thay áo.

Thầy tôi thấy các con khổ quá mới quyết định trở về làng . Nhà tôi là về muộn nhất. Khi về chỉ còn cái xác nhà .May có nhờ nhà ông Lang Phong cũng tốt, giúp cho gia đình tôi ít đồ dùng, quần áo.

Năm 1950 bà cụ đẻ cô Lê, cô con gái thứ ba và cũng là cô con gái út.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét